Truyền nhân của ca Huế
5 tuổi đã bạo dạn lên sân khấu biểu diễn, suốt những năm học cấp 1, cấp 2, Diệu Hương đều nhiệt tình tham gia các buổi biểu diễn văn nghệ của lớp của trường. Nhưng vì nhà nghèo, cô gái trẻ ở vùng đất lửa Vĩnh Linh (Quảng Trị) phải nghỉ học sớm đi làm, đổi
DỊDPiệnughHỉưlễơ3n0g/c4ù-n1g/5n,h5iềnugàđyồnligênntgiếhpiệvpàocủcaácmbìunổhi tlăốni, tưởng nxiảệmphvụucavLụê-cô1n6gLcêhTúhnági Ttạổi (đHịaà đNiộểim).:XQẩumầ,ncathtểrùd, icthíầcuh vcủăna ,mcaỗHi nugếư, qờui,atnậphọtr..u.,ncgácởncghhốệnslĩinsahuthcôiênnggvniệàcyt, hđưemờnnghnữhnậgt lcàảnnđgiưệuờicdổâtnrukyhềắnpgxiớứi dthồinệuvềtớtirkuhnágcthâmduTlịhcủh đnôư.ớGcónpgmoàặitvởà yđêâuy pvớhầi nâmlớnhlàạ cátcrunygềhnệtshĩốtnêgn ltàumổi,lẽsẵsnốtnhgâgmiốnigênn,hlấưyDtìinệhu nHhưiơệtngth-àmnhộtqnugảưnờgi QbáuảcnagHTurếị .ởMHộàtNtộhiậ-pmnàiêđni tqớuiađ,âcuacHũnugế đNưộợi cmbộitểpuhdầinễnnnhhờiềnuhữhnơgn,nđgưhợệcsĩbniếhtưtớDiirệộunHgưrãơinhgơ. nNgởưHợàc lâạmi, cnôhcạũcndgâdnùntộgcchđíãnhgigúipọncgô hcáót cnủhaữmngìnbhứđtểpthriáâ, nthlăonạgi hhìnoha trong sự nghiệp. dở HviàệnchhọtrcìnghiữcaủanăDmiệluớpHư1ơ1nđgi, lxàấmp cxôỉ 3n0uôniădmạy, ttừrẻlúởcđbịỏa phòưnơgngQ, urảồni gđưTợrịc đnếhnậnkhviàothđàộnihvNănghnệghsĩệ NcủhaânBộdâđnộ,iđBưiêợnc đlàồmngộnt gchuiệỗpi,nhgữưnờgi hnâỗmlựmc ộkhgôọni bgằnggừnnggh. ệĐdi alànmh Hnhưữơng buổi,
Huế đdầụumtimênã,i bmắớt iđmầuulaĩnnhổni hcáữinxgetđhạápn,gxlúưnơgngxađầxuúntgiênxí,nchô đdưànợhc lđuúônng, kmhộótcbđuếổni stậángbđâyếngicờh,iềmuỗtihlìúbcịnmhớấtlcạắi pth. Kờihkóhcắqcuấáyt,rcờôi đvẫộngkhnôghnệg tkhìmuậtđởượqcuêđểnhmàắ, tDviệẫunHcòưnơnđgỏ thớoiek.hTôhnờgi tghiiaếnuhmoộạt okhpóhkụhcăvnụlànđgộưnờgi ldựâcn, tựđúđnộgngtivnihênthmầìnhngchốệgắsnĩ gbchảinếnlàsnĩ.gCnoài mviệỗni nÂgmàyn, vhừạca Hđiulếà,mrồviừđaưhợọccg, itữốtlạnigthriưệờpncgấplà3m, tghiiảvnàgovHiêọnc, cuộc sống đã dần mỉm cười với cô gái giàu ý chí, tạo đà cho cô tự tin bước tiếp những bước đi đường hoàng vững chắc trênTcừonkhđoưảờnnggnnhgữhnệgthnuăậmt...2011, trên làn sóng Đài Tiếng nHóưiơVnigệt. TNừamHọbcắtviđệầnuâxmuấnt hạiệcnHguiếọ,nDgicệauHuưếơmngandgắtêcnonDigệáui nxihnỏhrọacHcàhoNcộoi nth, eloohọcccthoạcmsẹĩ ,ởcơHọcực cvivệôncÂùmngn. hVạậcnqmuaốyc cgủia, số phận gửi gắm qua sự nhiệt tình của những người anh,
nógưi VờiệcthNị,anmgưđờúinbgạlnúđc ãVđOưVacDầniệmu HộtưnơgnhgệđsếĩnthvuớiâĐmàci aTiHếnugế vHàưdơânng cahuByìnêhn Ttârmị Thọiêcnh.ỏỨi,ntgìmtutyòểi,nn, gđhưiêợnc cnứhuậnđ,ểtừthđựóc Dhiệun BnhìnữhnTgrbịảTnhtihêunânmóimchẫunmgựtchecáoctbiêảun chauHẩunếnngóhiirêimênng,gdặâtncủca lVòOnVg,tđroưnợgc târmaottưruởynềgnkqhuáan nthíinềhu gthiảếchảệnnưgớhcệhsơĩ ntừnửgantằhmế kmỷạqnugar.ồBiắdtừđnầgubvưàớocnởghciaệHpucếa,hDáitệubằHnưgơnnhgạđcúmnớgin, nghạĩac cách cbhiếọtnđnếgnưnờhi,iđềuư,ợcchtưổannghiềulựnagcưhờọiny. êCua tHhuícếhv, ốcnô ctựhưđaặđt ưchợoc
nghề mkểìncảh cnôhnigệmchvúụngmtởrẻr. ộKnếgt hkợhpá nhgữiản, gtìkmiếđnếtnhứvcớikicnôhngvicệhnúhnọgc, bởậtcrưthờầnyg,đtirtaruướdcồinthícưhGlũSyTtrhầênmVăbnằnKghcêáhchaytựcáhcọncgởhệnhnữhnâng mlãoạnthàdnạhn, DkếiệtuhHợpươlànmg nmgớoiàitivếitệtcấbuả, othtậồmn bchàií bđảưna mcảẫura, pđ.ã.. vhàơoncvaớHi ugiếớ, ivtừraẻ.không làm mất đi hồn cốt vừa có thể dễ nghe tìnhYyêêuucấayH, NuếS,NdDânDciệauBHìnưhơTnrgịlTuhôinêtnìmvàmkọhiôcnơghthộiụqđuộảngvbớái, vlaănnthỏóaacdáâcnlàtnộcđkiệhuônâgmchnỉhbạằcntgrunyhềữnntghlốờnign. óGiisữugôìngb, nảhnữsnắgc knhẩấut. hDiiệusHáưngơnchgocahniag,smẻ,àthpờhiảđi tạừi mnhớữi,nbgốhi àcnảnhhđộxãnghtộhiựmcớtếi, đrằòni ghỏciôcnủga chôúnnggchxúanlgáncũhn, ghkéhtábc ỏxưâamnhnưhnạcg ktrhuôynềgnctóhnốgnhgĩ.a.. vNậănmđ2ộ0n1g7M, tỹroĐnìgnhm, ộgtiữsaự skâinệnknhgấhuệlớthnunậht ữlớnng ttổưcởhnứgckởhôsnâng cphầùuhvợăpn vHớuiếc“aCHảnuhế,đDẹipệucốHđưôơ”nvgàxđuưấợt cthhầưnởtnhgểứhniệgnnbồnảng nbàhyiệth: i“êHnunếhđiêôn/cảHnahi bđêẹnp clàồnđHâyu/ế SDôãnvgiêHnư/ơUnốgnnqúuiaNnghựdòsnẵng nMưuớốcnTqruưaờĐnậgpTĐiềánpbhắảci nsagnanggđ/òLGâhuềđnàhi/rBựêcnrỡkihauVyĩ hDoạàđnẹgp/ xBian-hG/iaDHóộnighxaei mcầup.h..”onrồgi c“ảNnghọndóginógđhưìnahríuDirníthcChhòâmu/thĐôônngg/ Tđârờuiđiânys/ắMc ànưmớìnc htrnăhnưg tlỉồnnhgnbhóưngsamy âthyế/ nĐààyo”.n.. gKuhyúêcnhláạtctlrốữi mtìnêhnhmmưôợnt gm, làậ,pctaứtcừđsưâợuclcắônnggtcìnhhúntứg hbưaởontgrùứmngk. hTôiếncgrgằinagn, ncảhữcangHcuơế,hdộâinlớcna nBhìnưhtThrếịlTạihkiêhnônvàg âcómnnhhiềạuc.tTrurêynềnthtựhốcntgế, xduùấltuhôinệnđưtrợocngxưcnágc ctụhnưgơnlàg htraìynhlàbđiểộuc dđiáễon, lqạui yrấmt ôít, kđểượcảc nchgưàyơnlễglớtrnìnhhoặdcosựcákciệđnơqnuvaịnctôrnọgnglậcpủatổđấcthnứưc,ớnc,hđâưnợnchpữhnágt trựìnchtinếgphtệrêtnhucậátcđkưênợhc tnrhuàyềnnưhớìcnhđ.ầMuởtưmcàônnnghpữhnugbcàhiưbơảnng, thay vì những bản hùng ca theo mô típ thường lệ, đưa những đbàiệiublảễnhâộmi, cnhhíạnchdlàâncơtộhcộtiưthơêimsánvàgo, nchủẹa ncôhnànggc,hrúénogrvắàt gciủaai dthâốnncgac, ũnnhgạcpchổảitrvuuynềnx.ớGi,iữtưgớìni ,tắpmhávtàhunyhữnnghgệhtàhnuhậtđộtrnugyềcnụ nthgểhệtừsĩcnáhcẫcnơnqạui,amnỏqiumảnònlýtrvoănng hsựóac,ôchđứơnkdhễônbgàothmểòđnểtìcnáhc yêuĐ, nưhợicệtphuoynếgt.tặng NSƯT năm 2012, đầu năm 2024, Diệu Hxứưnơgnđgánnhgậcnhdoatnàhi nhăiệnug,NđSóNnDg g- óspự ctưủaởncgô throưnởgnlgĩ,nghhvi ựnchậcna cHũunếg, dgâiúnpcacuBộìnchsốTnrgị Trhiêiênng...dNầnhữổnng đhịannhhhthơônn, gNsSựNDngDhiệpu Hưuếơnvgà dlạâinnchaâBnìnt hêTmrịsTứhciêlnựct,ớni gmuọồinnnơăi ncghốlnượđnờgi tđheưmờncga. tChóốtnrgữ, lsưảợnnxgukấtiếnhtữhnứgc vniềdne,otựcatiHnulàếmthmeoớipâhmonnghcạáccthrumyớềni, “ndgáưmờ”i npghhốei,kxheímtrêđnó nềnnhậnnh,ạNcSđNiệDnDtửiệuvàHtưừơnnggbtưrớoncgđưmợỗci nâmgànyhtạhcưdờânng,tộđcanđgã tưruả áơinchchọon ncôgưlàờmi, tcrhuoyềđnờin, hchâno tlioếạpi nhốìni.h..